Vợ của ta là quận chúa
Phan_16
"Quận chúa nàng, giống như tức giận." trước khi đi Nhất Cửu còn nói, "Nếu
ngươi quan tâm quận chúa như vậy, cũng đừng cùng nàng giận dỗi, làm cho người
khác nhìn thấy cũng đau lòng." Nói rồi, cũng không quay lại lặng lẽ rời đi.
- 237 -
Quận chúa tức giận sao? Ta cùng nàng giận dỗi?
Đại não tựa hồ như đã đình tr ệ, không thể nghĩ được điều gì. Cảm nhận chén
chè trong lòng bàn tay vẫn còn nhiệt lượng, ta do dự không biết có nên tự mình đưa
đến quận chúa hay không. Nghe Nhất Cửu nói, quận chúa là nàng giận ta. Là giận ta
ngày đó cố chấp hôn nàng? Hay giận ta buổi sáng hôm nay, quấy rầy nàng cùng Trần
tử nghĩa nói chuyện? Cho dù là nguyên nhân nào đi nữa, quận chúa đích thật là giận ta.
Thành Nhược Hề, ngươi lại tiếp tục làm hư mọi việc? Lòng ta càng thêm nặng trĩu,
thở cũng thấy thật khó khăn.
Dù sao ta cũng không tin quận chúa không để ý đến sức khỏe của mình, nghĩ
như vậy, ta cắn răng đi tới cửa phòng quận chúa.
Ta nhẹ nhàng gõ cửa: "Quận chúa, là ta." Không cần do dự, tâm đã quyết từ
lâu, giờ nên thản nhiên đối mặt.
Chỉ một lát sau, cửa mở. Mặc trên người thân áo trắng thuần, quận chúa sắc
mặt mệt mỏi, thân mình phong phanh của nàng giờ phút này lại gầy yếu đi không ít.
Nhìn thấy ta, nàng tựa hồ lặng đi một chút.
"Quận chúa, ta..." Tay hơi hơi nâng lên chén chè, ta chẳng nói được lời nào.
Cái cảm xúc gọi là “không cần do dự” vừa ở cửa kia một khắc này đã bay biến đi đâu
hết khi vừa trông thấy nàng.
Quận chúa hơi nghiêng người, khẽ thở dài nhẹ nói: "Vào đi."
Ta đứng ngẩn một lúc, nhìn thấy bóng lưng quận chúa đã vào trong phòng,
- 238 -
cũng vội vàng bước theo vào cửa. Quận chúa ngồi xuống bên cạnh bàn, rồi ngước mắt
lên, vô lực, không có bất cứ cảm xúc gì nhìn ta. Đây tuyệt đối không hề giống như
Nhất Cửu nói, quận chúa trước mặt cảm xúc nào cũng đều không có, nói chi là tức
giận?
"Quận chúa uống đi." Ta đi vào, hai tay nâng chén chè đến bên người nàng.
"Trước đặt xuống đi." Quận chúa nói, vẫn không hề có cảm xúc.
"Vậy... Quận chúa, ngài lát nữa nhớ phải uống, ta xin... đi về trước." Hèn yếu
lại chui ra từ trong xương tủy, vừa buông chén chè ta liền tìm cớ chuồn đi.
Không ngờ quận chúa chậm rãi mở miệng, thanh âm giống như buổi sáng
trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Thành công tử, trước xin ngồi một chút thôi." Ta sửng sốt,
nguyên lai không phải quận chúa không có cảm xúc, mà nội tâm nàng chính là khí
lạnh. Chỉ gọi một câu "Thành công tử" rất rõ ràng như ý nói, là giận ta buổi sáng hôm
nay gọi nàng "Tấn cô nương".
Ta chỉ có thể nghe lời ngồi xuống. Quận chúa như thế này cho đến giờ ta chưa
gặp qua, ta từng thấy nàng ôn nhu, mặt khác lại là tính cách con nít. Khí trường của
quận chúa tản lạnh như băng khiến ta có chút lúng túng.
"Thành công tử cùng Tử Nghĩa rất quen thuộc?" Mới vừa ngồi xuống, quận
chúa liền mở miệng hỏi. Một tiếng gọi "Tử Nghĩa" đột ngột khiến lòng ta hung hăng
buồn bực.
"Hôm qua mới quen biết." Ta nói, gắng sức cho nghe sao đừng uể oải.
- 239 -
"Buổi sáng hôm nay, nghe ngữ khí ngươi cùng hắn nói chuyện phiếm, tựa hồ
quen biết lâu rồi." Quận chúa nói rồi, hơi hơi ngước cằm.
Ta lời nào cũng không thốt được, chỉ biết cứng rắn cười cười.
"Thành công tử cảm thấy ta cùng Tử Nghĩa trai tài gái sắc?" Quận chúa tiếp
tục nói, trong giọng lộ ra một cỗ lạnh lùng trào phúng.
"Ta..." Biết quận chúa là muốn cố ý làm khó, ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào
nàng, "Ta cảm thấy được hắn có thể chiếu cố ngươi... Có thể, cho ngươi... Hạnh
phúc..." Ta không thể nói thêm được gì, bởi trong đôi mắt quận chúa khi ta nhìn nàng,
là nồng đậm bi thương, hoàn toàn đối nghịch ngữ khí như băng của nàng.
"Cho nên ngươi đã nghĩ cần làm mối chúng ta, hi vọng ta cùng với hắn sớm
thành thân, trăm năm hảo hợp?" Quận chúa không tránh ánh mắt nhìn thẳng của ta,
tiếp tục nói về hắn và nàng với ngữ khí hoàn toàn tương phản cùng cảm xúc trong ánh
mắt.
Ta không thể mở được lời, nhìn thấy bi thương trong mắt quận chúa, chỉ cảm
thấy trong lòng rất đau rất đau.
"Vậy ngươi vì sao, ngày đó ở trong rừng cây, như thế đối với ta?" Nàng nói,
một giọt lệ trên mắt phải cũng trợt xuống.
Ta vì sao trong rừng cây hôn quận chúa? Điều này còn phải hỏi sao...
"Là nhất thời hứng khởi? Hay là ngươi chỉ muốn đùa bỡn ta đây chán nản, là
một quận chúa đáng thương ngày xưa sống trong vương phủ??" Quận chúa thật sự tức
- 240 -
giận, nói một câu mà khiến ta cảm giác như đất trời sụp đổ, nàng cắn môi nhìn ta, trên
mặt nước mắt đã không ngăn được nữa.
"Quận chúa..." Nhìn thấy nàng nước mắt rơi như mưa, lòng ta cũng như ch ết
đi một nửa.
"Thôi," quận chúa đột nhiên đứng dậy, lảo đảo bước tới cửa, "Ngươi đi đi, ta
không nên cùng ngươi nói điều này. Sau này cũng đừng tặng đồ tới, ta không cần.
Ngươi đi đi."
Ta đứng lên, không chịu nổi gọi một tiếng "Ngưng nhi", cũng phát hiện mình
đã sớm nghẹn ngào.
Rốt cuộc không thể kiềm nén được nữa, ai có thể nói cho ta biết phải làm sao
kiềm nén được không?
"Ta thích ngươi, Ngưng nhi..." Ta nói, chỉ dám đứng nguyên tại chỗ, "Ta thích
ngươi, ta hi vọng ta là người kia có thể bảo vệ cho ngươi, ta hi vọng ta là người kia có
thể cho ngươi hạnh phúc..."
Quận chúa đứng ở trước cửa, đưa lưng về phía ta, ta không thể thấy được lệ
rơi thế nào trên mắt của nàng, chỉ thấy mái tóc dài phía sau nàng theo thân mình nức
nở thoáng run lên.
"Ta thật sự thích ngươi." Ta nói ra câu nói mình mong muốn nhất.
Quận chúa xoay người, hai mắt nàng khóc đến đỏ bừng, trên mặt nước mắt
che kín. Vẻ mặt nàng thoáng chút ngẩn ngơ, mấp máy miệng muốn nói gì đó lại chưa
- 241 -
nói được.
Ta từ từ bước đến gần nàng, đứng trước mặt, lấy tay nhẹ nhàng lau đi nước
mắt trên khuôn mặt nàng, giống như ngày đó ở trong y quán đã bị cháy sạch. Nhưng
tâm tình thì cực kỳ khác biệt.
"Ta thích ngươi, Ngưng nhi." Ta vẫn tiếp tục lặp lại những lời đó, dường như
không thể thốt được lời thứ hai.
Biểu tình Tấn Ngưng vẫn hơi chút bàng hoàng, khi ta đưa tay lau nhẹ hai má
nàng, thân thể nàng lại thoáng cứng đờ, mày dần dần nhăn lại, ánh mắt nhìn ta, lẩm
bẩm nói: "Vì sao bây giời mới nói? Vì sao... Ngươi..."
Ta buông nhẹ hai tay, cùng quận chúa bốn mắt nhìn nhau, nhẹ giọng nói:
"Thực xin lỗi, ta..."
Quận chúa đột nhiên giơ nắm tay, hung hăng nện lên vai ta, mặc dù không quá
đau, nhưng lại khiến ta kinh hãi, thanh âm của nàng vẫn đang nghẹn ngào: "Nếu như
vậy, vì sao còn muốn thúc đẩy ta cùng Trần tử nghĩa? Vì sao ph ải dạng này đối với ta?
Vì cái gì? ..." Ta bị nàng từng bước ép sát, đành phải bối rối từng bước thối lui, nhưng
quận chúa dường như hoàn toàn không có ý định thu tay, "Vì sao không tới tìm ta? Vì
sao phải để cho hắn thay thế ngươi tặng đồ lại đây? Vì cái gì?"
Ta không dám lên tiếng, chỉ hy vọng quận chúa làm vậy có thể đem hết khí
tức trong lòng giải phóng ra.
"Vì cái gì? Vì cái gì hả..." Động tác của quận chúa dần dần ngừng lại, cuối
cùng, thân mình nàng ngả về phía ta, đầu nương trên bờ vai, ở bên tai ta nhẹ nhàng
khóc nức nở.
- 242 -
Trong lòng thở dài, thôi quên đi, Thành Nhược Hề, chả cần phải quyết tâm gì
nữa hết. Ta vòng ngang eo ôm lấy quận chúa, mời thân thể gầy yếu của nàng có thể
hoàn toàn dựa trên người ta. Lúc này Tấn Ngưng tựa như một con chim nhỏ, chỉ chốc
lát sau, thân thể của Tấn Ngưng đã dựa hoàn toàn vào lòng của ta. Nàng vô cùng tin
tưởng ta, ta có thể cảm nhận được điều đó. Hạnh phúc cùng thống khổ, tựa như hai sợi
dây nhỏ, cùng lúc đem ta trói chặt lại.
“Uống hết chè đi." ta cố ý bỏ mặc cái phần tâm đang đau lòng đó, cật lực
quẳng nó đi, đem ném nó thật xa đến nơi khác. Mong giữ được phần hạnh phúc này
thôi, "Nếu yết hầu ngươi cứ tiếp tục như vậy, sẽ dễ bị nhiễm bệnh."
Tấn Ngưng vẫn tựa vào lòng ta, thanh âm dần dần vững vàng, thân mình cũng
không tiếp tục bởi vì khóc nức nở mà run: "Ta muốn..." Thanh âm rất nhỏ, thật lâu sau
mới nói nốt nửa câu: "Ta muốn tiếp tục được ngươi ôm thêm một lát."
Lòng ta đột nhiên cứ như vậy hỏa, không muốn nghĩ nhiều, hai tay ta buộc
chặt eo nhỏ của Tấn Ngưng, cảm thụ thân hình gầy yếu của nàng đang được bao bọc
bởi bố y.
Nếu như có thể, xin thời gian hãy ngừng tại giờ khắc này.
"Ngươi, ngày hôm qua là đi hái hoa quả cho riêng ta." Tấn Ngưng đột nhiên
nói, thanh âm dịu dàng phiêu đãng bên tai.
"Ân." Ta gật gật đầu, nhẹ nhàng vuốt ve hai má nàng.
"Ngươi ngày đó, ở trong rừng cây... Lúc sau, vì sao không tới tìm ta?" Quận
- 243 -
chúa hỏi, cùng một vấn đề vừa hỏi qua, nhưng lúc này ngữ khí lại ôn nhu rất nhiều.
Khiến ta lại thoáng giật mình, nguyên lai quận chúa cũng có mặt như vậy, nghĩ rồi
không tự chủ được nở nụ cười.
"Khi ngươi chạy đi, ta nghĩ là... Ta nghĩ là ngươi chán ghét như v ậy." Ta thành
thật trả lời.
"Không phải," Tấn Ngưng đột nhiên vươn hai tay vòng quanh eo ta, tựa hồ sợ
hãi gì đó, có điểm kích động giải thích, "Ta lúc ấy, tim đập rất nhanh... Ta..."
"Đừng nói nữa, ta biết." Ta lại gật gật đầu, ý bảo quận chúa không cần nói
thêm.
"Vậy ngươi đáp ứng ta..." Quận chúa đứng thẳng người dậy, rời khỏi lòng ta,
nghiêm túc nhìn ta nói, "Sau này không được nói ta cùng Trần công tử trai tài gái sắc,
những người khác có thể, nhưng ngươi không thể."
"Không biết vừa rồi là ai nói, Tử Nghĩa..."
"Ngươi!" Lại là một đấm.
"Được rồi, được rồi." ta tiếp nhận nắm đấm kia rơi trên bả vai, lại không hề
cảm thấy đau chút nào, ta cầm tay Tấn Ngưng, nhìn nàng thật tâm nói, "Thực xin lỗi,
sau này ta sẽ không như vậy nữa."
Tấn Ngưng hai má đỏ lên, chỉ hơi hơi gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Biết là tốt
rồi."
- 244 -
"… " ta nắm tay nàng, kéo đến cạnh bàn mời nàng ngồi xuống, "Uống hết chè
đi."
Tấn Ngưng định vươn tay cầm lấy chén chè, nhưng ta nhanh trước một bước,
bưng chè ngồi bên người nàng, cười nói: "Để ta uy ngươi uống."
Mặt của nàng lại càng thêm đỏ, chỉ hơi hơi mấp máy miệng, nhưng không nói
gì thêm. Ta coi như đây là ám hiệu Tấn Ngưng đồng ý cho ta uy nàng, múc một
muỗng chè, đưa đến bên miệng nàng. Nàng khẽ mở môi hồng, theo động tác của ta
đem chè uống xuống.
"Ngày hôm qua, Nhất Cửu đại sư đưa chè tới, ta liền biết là ngươi nhường hắn
làm vậy." Quận chúa mỉm cười nhìn ta nói.
"Vì cái gì?" Ta hỏi, lại đưa một muỗng chè lên miệng nàng.
"Bởi vì ở đây, chỉ có ngươi như vậy để ý ta." Tấn Ngưng nói, ánh mắt chăm
chú nhìn ta.
Tin tưởng ta như vậy, để cho ta thế nào chịu được đây.
"Đừng nói nhiều nữa, ngoan uống hết chè đi, trời khuya rồi, ngươi cần nghỉ
ngơi thật tốt." Ta nói.
"Ngươi muốn đi?" Tấn Ngưng vội hỏi.
"Ngươi cần nghỉ ngơi." Ta nói, bắt buộc nàng uống muỗng chè đã để rất lâu
- 245 -
bên miệng.
"Vậy..." Vừa vội vàng uống, Tấn Ngưng vừa nói, sắc mặt lại khẽ phiếm hồng,
"Ngày mai... Có thể đưa ta đi hái hoa quả được không?"
Ta cười, sau đó gật gật đầu: "Đương nhiên."
Nháy mắt Tấn Ngưng lại như đứa bé, khuôn mặt nãy vừa tức giận giờ đã tươi
cười. Hạnh phúc như vậy, cao hứng như vậy, tốt đẹp như vậy, nếu như có thể kéo dài
vĩnh viễn, thì thật tốt biết bao.
Rốt cục từng muỗng uy quận chúa cũng uống xong chè, ta đứng ở cửa cùng
nàng cáo biệt.
"Nhược Hề." Tấn Ngưng dựa theo cửa, nhẹ giọng nói, "Ngày mai nhớ kỹ."
"Ân." Ta cười, "Ngươi đêm nay phải nghỉ ngơi thật tốt."
Tấn Ngưng cũng cười gật gật đầu, lâu sau mới chậm rãi đóng cửa lại.
Cuối cùng, lệ của ta mới được rơi.
【 41 】
- 246 -
Sau khi thổ lộ cùng Tấn Ngưng, ta cảm thấy tâm tình của mình dường như
càng rối loạn. Mạnh mẽ đem mình phân tách thành hai Thành Như ợc Hề, một chìm
đắm trong từng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi khi ở chung cùng quận chúa, một lại giãy
dụa trong dằn vặt của dối trá bủa vây. Ta cảm thấy mình thực ích kỷ, lừa gạt quận chúa
đem cảm tình đặt lên một kẻ giả dối như ta, còn ta chỉ tự đắc vui hưởng lấy sự quan
tâm của nàng, nụ cười của nàng, tín nhiệm của nàng. Ta biết, một ngày nào đó ta sẽ
phải đối mặt với tất cả chuyện này, nhưng không phải bây giờ. Lòng ích kỷ của ta nói
với chính ta như vậy.
"Thật không nghĩ tới, phụ cận còn có nhiều cây ăn quả như vậy." Vừa bước
vào rừng cây, Tấn Ngưng đã nói.
"Hẳn là do ba Xú hòa thượng kia trồng." Ta bĩu môi, đỡ quận chúa vượt qua
vài đống bùn lầy dưới đất.
"Xú hòa thượng?" Tấn Ngưng ngẩn người, sau đó cười nói, "Ngươi cũng gọi
Tam Thất đại sư bọn hắn như vậy sao? Dù sao hắn cũng đón chúng ta từ khách điếm
trở về."
"Ân." Ta gật gật đầu. Về điều đó thì quả thật ta không bàn cãi. Nhưng Tam
Thất thì hắn có chết cũng giữ chặt cái bí mật mà "Sớm hay muộn ta cũng sẽ biết",
khiến cho ta buồn bực, còn Nhất Cửu bắt ta tặng chè hắn cũng làm ta không thực thích.
Bọn hắn đúng là người tốt, nhưng nhất định không phải hòa thượng tốt.
"Nhược Hề? Làm sao vậy?" Tấn Ngưng đột nhiên dừng bước lại.
"Làm nào cơ?" Ta cũng dừng lại, nghi hoặc nhìn quận chúa.
- 247 -
"Ngươi hôm nay..." Muốn nói gì đó, nhưng Tấn Ngưng lại lắc đầu, "Không có
gì, chỉ cảm thấy, ngươi hôm nay giống như có tâm sự gì." Nói rồi, Tấn Ngưng hướng
ta tươi cười, nhưng ta có thể cảm thấy nàng cười có đôi phần miễn cưỡng.
Ta khiến cho nàng lo lắng sao?
"Ta chỉ là đang nghĩ," ta ra vẻ trầm tư, rồi lại cười nói, "Đêm nay ngao canh gì
cho ngươi uống đây? Không thể ngày nào cũng uống chè a."
"Nãy giờ là ngươi nghĩ cái đó sao?" Tấn Ngưng nghe xong, hơi nhíu mày, rồi
cười đến gần bên, nhẹ nhàng khoác cánh tay ta, "Đừng nghĩ nữa, ta không cần mỗi
ngày ăn canh, nơi đây không phải là vương phủ, ta cũng không còn là quận chúa."
Nghe Tấn Ngưng nói cảm thấy được lòng nàng dường như rất cô quạnh, ta
quả quyết nắm chặt tay nàng nói: "Vương gia nhất định không có chuyện gì, không
bao lâu nữa, ngươi sẽ có thể cùng hắn đoàn viên."
Tấn Ngưng nhìn ta, mặt dần dần phiếm hồng, nàng đưa tầm mắt chuyển dời vị
trí, nhẹ giọng nói: "Ta biết. Lời ngươi đã nói ta vẫn không quên. Hơn nữa, có ngươi ở
bên cạnh ta mà."
Ta sửng sốt. Liệu có ai biết rằng khi ta nghe được câu nói này, cảm xúc nảy
lên đầu tiên trong lòng không phải là hạnh phúc, mà là bi thương? Đúng vậy, ta ở bên
cạnh ngươi, nhưng ta lại dùng cái thân phận được bao bọc bởi bao lời dối trá để bên
cạnh ngươi, khiến ngươi đắm chìm trong đó, mà ngươi lại không hề biết!
Đột nhiên cảm giác trên mặt nóng lên, lấy lại tinh thần, tay phải của Tấn
- 248 -
Ngưng không biết từ khi nào đã xoa trên mặt ta, nàng nhìn ta vẻ mặt lo lắng: "Nhược
Hề, ngươi gầy."
Ta cười: "Ngươi so với ta càng gầy hơn, thành da bọc xương rồi!" Sau đó cố ý
tỉnh bơ cầm tay nàng tránh khỏi mặt ta, ta không dám cùng nàng có hành vi thân mật
như vậy, sâu trong nội tâm ta như có thanh âm truyền vọng ra nói, Thành Nhược Hề,
ngươi không xứng.
Quay lại xoa mặt mình, Tấn Ngưng cau mày, tựa hồ có chút khó chịu: "Da bọc
xương?" Nhìn thấy vẻ mặt Tấn Ngưng ngưng trọng, không khỏi làm ta mỉm cười, quả
là nữ nhân sẽ luôn để ý bề ngoài của mình a. Chẳng giống như ta.
"Vậy, có khó coi hay không?" Tấn Ngưng đỏ mặt, nhưng nét mặt vẫn lo lắng
nhìn ta hỏi.
"Ân?" Có điểm không rõ quận chúa hỏi vậy có ý tứ gì, ta nhíu nhíu mày. So
với ngày xưa đích thực quận chúa gầy yếu đi nhiều, nhưng không vì vậy mà lệ chất
thiên sinh của nàng giảm sút. Buổi sáng hôm nay nhìn thấy nàng, dĩ nhiên so với hôm
qua tốt hơn rất nhiều, sắc mặt cũng hồng nhuận không ít, Dù nàng chỉ đang mặc một
thân áo tơ trắng, vẫn xinh đẹp tựa như hoa sen trong nước.
"..." Thấy ta phản ứng như thế, sắc mặt quận chúa trầm xuống, cúi đầu không
nói thêm gì.
"Làm sao vậy?" Ta hỏi, lo lắng thân thể nàng có phải không thoải mái.
"Không có gì." Rõ ràng khẩu bất hòa tâm (nói ngược với lòng), quận chúa chỉ
nghiêm mặt đi thẳng về phía trước.
- 249 -
"Ngưng nhi?" Cảm thấy nàng dường như không vui, ta sóng vai bên nàng, thật
cẩn thận mở miệng nói.
Im lặng thật lâu, Tấn Ngưng mới đột nhiên dừng bước lại, trong thanh âm hơi
hơi có chút oán khí: "Có phải ngươi, không yêu thích ta như vậy?"
"Sao... Tại sao nói như thế?" Đầu óc ta như không còn suy nghĩ.
"Gầy, khó coi." Nàng nói, đôi mi thanh tú nhíu lại, ánh mắt không hề chớp
nhìn chằm chằm ta.
"A?" Ta sửng sốt, rốt cục hiểu được quận chúa vì sao tức giận. Quận chúa như
vậy từ trước đến nay ta cũng chưa từng thấy qua, nàng để ý đến cách nhìn của ta với
nàng, để ý đến ta nhất thời ngây ngô mà tức giận. Quận chúa đáng yêu thế này khiến
ta không khỏi bật cười.
Thấy ta cười, Tấn Ngưng thẹn quá hoá giận, không thèm quan tâm ta, thẳng
tắp cứ phía trước đi, bỏ mặc ta một người đứng nguyên tại chỗ.
Bởi vì quận chúa đáng yêu, ta cười càng lúc càng lợi hại, nhìn quận chúa đã
dần dần đi xa, liền bức bách chính mình tỉnh táo lại, đoán chừng xung quanh không có
ai, liền buông ra lá gan.
Để cho ta càn rỡ như vậy một lần đi.
"Tấn Ngưng cô nương!!!" Ta rống to.
- 250 -
Quận chúa nhất thời dừng bước, xoay người lại, trên mặt dư âm giận còn chưa
tiêu, giờ phút này lại thêm vài tia nghi hoặc.
"Ngươi là người xinh đẹp nhất ta từng gặp!! Mặc kệ ngươi gầy, hay là mập,
ngươi trong lòng ta vĩnh viễn vĩnh viễn là đẹp nhất! Nếu ngươi gầy đến da bọc xương,
ta sẽ mỗi ngày bảo tịnh canh cho ngươi uống, đem ngươi nuôi thành mập mạp! Nếu
ngươi béo đến ngay cả đường cũng không đi được nữa, ta sẽ cõng ngươi tới nơi ngươi
muốn, chỉ cần ngươi nói muốn đến nơi nào, ta sẽ đưa ngươi đến tận nơi đó..." Tâm
tình ban đầu chỉ là đùa giỡn dần dần đã chuyển sang nghiêm túc, đột nhiên giờ lại phát
hiện yết hầu mình như đã nghẹn ngào, Tấn Ngưng cũng bước từng bước chậm rãi đến
gần, hốc mắt ta ướt át không thể thấy rõ biểu tình trên khuôn mặt nàng, chỉ cắn răng
tiếp tục nói, "Ta Thành Nhược Hề ở nơi đây hẹn ước, chỉ có ngươi có thể ghét bỏ ta, ta
tuyệt đối sẽ không ghét bỏ ngươi! Chỉ có ngươi có khả năng rời bỏ ta, ta không thể rời
bỏ ngươi! Chỉ là ta có hơi ngu ngốc, cho nên, nếu có một ngày, ngươi phát giác Thành
Nhược Hề thực chán ghét... Ngươi hãy nói cho ta biết, làm cho cho ta biết, nên từ lúc
nào không phiền đến ngươi..."
"Đứa ngốc, ngươi nói cái gì vậy..." Đến trước mặt ta, quận chúa khẽ xoa
khuôn mặt, lúc này đây, lại là Tấn Ngưng nhẹ nhàng giúp ta lau lệ, nét mặt nàng ôn
nhu, "Ta vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ ngươi."
Nước mắt dường như không ngừng lại, giờ phút này có bao nhiêu hạnh phúc,
ta có bao nhiêu thống khổ.
"Chính là," quận chúa ôn nhu nói, tiếp tục tinh tế giúp ta lau nước mắt trên
mặt, "Ta muốn thử xem, cảm giác ngươi cõng ta, được không?"
Ta nín khóc mỉm cười.
- 251 -
Nếu ngươi muốn thử cả đời, ta cũng nguyện ý.
【 42 】
Quận chúa rất nhẹ.
Không biết là bởi rời đi vương phủ mà gầy, hay vốn là như thế. Hai tay của
nàng vây quanh cổ ta, cả thân mình nương trên lưng, còn ta thì thật cẩn thận nâng lấy
chân nàng, trên cánh tay còn treo bao bố dùng bọc hoa quả, chậm rãi đi về phía trước.
Không phải bởi vì mệt, mà vì bởi quyến luyến thời khắc này, nên chẳng muốn đi
nhanh.
Dường như ta đã có chút minh bạch ý của lời sư phụ từng nói "Dùng tánh
mạng của mình, để bảo hộ người trọng yếu". Trước khi gặp được và yêu quận chúa, ta
không thèm để ý đến cuộc đời mình trôi qua thế nào, không thèm để ý đến cuộc đời
mình có ý nghĩa hay không, cũng không thèm để ý đến cuộc đời mình có ích lợi gì.
Bây giờ ta mới hiểu được, đó là bởi vì ta chưa gặp được người mà ta cần dùng tánh
mạng của mình bảo hộ. Đến khi gặp được, liền cảm thấy tánh mạng mình giống như
thật nặng, chẳng còn có thể phiêu diêu tự tại. Trái tim vốn luôn chỉ có một mình đơn
độc, giờ như đã tìm được âm hưởng cộng minh. Làm cảm giác kỳ diệu trong lòng ta
như gia tăng sức mạnh, khiến người ta muốn thư thái thở dài và nói "Đúng rồi, chính
là như vậy".
"Nhược Hề." thanh âm ôn nhu của Tấn Ngưng vang lên bên tai, "Ta giống như
trở về thời thơ ấu."
- 252 -
"Ân?" Ta nghiêng nghiêng đầu, ý nói rằng mình không quá hiểu điều quận
chúa muốn biểu đạt.
"Khi ta còn bé, hàng ngày phụ vương ở hậu viện đều cõng ta như vậy." Tấn
Ngưng tiếp tục nhẹ nói, nàng thoáng hồi tưởng, nét mặt vui vẻ nhưng cũng đau
thương.
"Nhỏ như thế nào?" Ta hỏi, nhẹ nhàng vượt qua một khối đá lớn.
"Không nhớ." Tấn Ngưng lắc lắc đầu, hơi vuốt ve sợi tóc của ta, "Năm, hoặc
sáu tuổi?"
Ta không nói gì, một bên thật cẩn thận xem đường, một bên nghiêng tai lắng
nghe.
"Bởi vì nương sớm mất vì bệnh, phụ vương liền đặc biệt yêu thương ta. Ta
muốn cái gì thì hắn cho ta cái đó, chính là đôi khi ta vẫn sẽ ích kỷ, muốn thử một chút
cảm giác bị nương quở mắng." Ta không nghe ra tâm tình của Tấn Ngưng khi nói lời
này, nhưng ta cảm nhận được tâm mình bởi lời nói này mà mơ hồ đau.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian